Những câu truyện cười hay nhất tổng hợp mang lại tiếng cười và niềm vui cho mọi người.
- Ông thật là quý
hóa, ông làm tôi hãnh diện vì chịu khó nán lại nghe nốt câu chuyện tôi kể
trong khi các hành khách khác lao vọt đi ngay khi chuông báo giờ ăn vang lên.
- Một du khách có
tật nói năng dông dài, tẻ nhạt, bảo người nắng nghe độc nhất còn ngồi lại.
- Cái gì! Ðến giờ ăn
rồi sao? - người kia kêu lên và đứng phắt dậy, lao vọt về phía phòng ăn.
- Vậy cái bài hắn
đang hát là một ca khúc nổi tiếng ?
- Nó từng nổi tiếng
trước khi hắn bắt đầu hát bài ấy.
Gia chủ (đang đưa
khách đi giới thiệu quanh nhà) : - Còn đây là chân dung ông cố ba đời của
tôi.
Khách : - Hay thật
là hay! Chà, trông ông cụ chẳng già hơn anh tí nào.
34. Món quà của người em gái
Nàng : - Anh kiếm
đâu ra cây dù ấy thế ?
Chàng : - Ðó là một
món quà của người em gái.
Nàng : - Sao anh bảo
em là anh chẳng có chị em gái nào cả.
Chàng : - Thì đúng
vậy. Nhưng đó là dòng chữ khắc trên cán dù.
Một người dắt tay
một chú bé trạc năm, sáu tuổi bước vào hiệu hớt tóc. Ông ta đang rất vội và
bảo người thợ hớt tóc cho ông trước rồi hớt cho thằng bé.
- Nó chờ được mà,
ông hớt cho tôi trước đi, - ông ta nói.
Người thợ làm theo
lời và khi hoàn tất, người khách ra khỏi ghế cho thằng bé ngồi vào thế chỗ.
Ông cáo lỗi phải đi ngay và sẽ quay lại sau vài phút để trả tiền cho cả hai.
Thế là ông ta đi ra và người thợ bắt đầu hớt tóc cho thằng bé. Xong xuôi, ông
bế đứa bé đặt lên một chiếc ghế để ngồi chờ và cho nó một tờ tạp chí để xem.
Nửa giờ trôi qua.
Một giờ trôi qua. Cuối cùng, ông thợ hớt tóc lên tiếng :
- Ðừng có sợ nghe,
nhỏ. Ba mày sẽ quay lại liền.
- Ba nào? - chú bé
nói. - Ông ấy đâu phải ba cháu. Cháu đang chơi ngoài đường thì ông ấy tới bảo
: "Theo bác đi cháu. Ta hãy vào tiệm hớt tóc này và cùng hớt tóc
đi".
36. Con xuống bơi được không ?
Chuyện nghe được tại
bãi tắm của một khu nghỉ mát ven biển.
Chú bé hỏi mẹ : - Mẹ
ơi, cho con xuống bơi được không?
- Nhất định là không
được, cưng à, nước sâu ghê lắm.
- Nhưng ba đang bơi
kia kìa.
- Ba con bơi thì
được; ổng có bảo hiểm rồi.
Một tay chày lưới vô
tích sự ở thành phố vừa được hưởng thừa kế một cửa hàng bách hóa ở miền quê.
Hắn ta đang tận hưởng thư nhàn trong chiếc ghế ưng ý nhất cạnh bên quầy thì
một người khách vào mua một chục táo.
- Hôm nay không bán
hàng nghe, - gã cựu dân thành thị nói. - Chờ khi nào tôi đứng lên thì ông tới
mua.
Trong viện bảo tàng,
người ta gặp hai du khách đang đứng trước một xác ướp Ai Cập, bên trên xác
ướp ấy là một tấm bảng đề chữ "1187 TCN".
Hai anh chàng nọ hết
sức thắc mắc vì tấm bảng ấy.
- Anh hiểu cái đó ra
làm sao, Jim?
- Chà, tôi cũng
chịu. - Jim nói, - Nhưng có thể đó là số xe của chiếc xe đã cán chết tên này.
39. Tham vọng thời trai trẻ
- Những tham vọng
thời trai trẻ của anh có cái nào thành hiện thức không?
- Có chứ. Ngày xưa
khi mẹ tôi cắt tóc cho tôi, tôi thường ước ao là mình sẽ hói đầu.
Ba bà mẹ tự hào đang
bàn luận về các cậu quý tử tám tuổi của họ.
- Tôi biết chắc
thằng Johnnie nhà tôi lớn lên sẽ thành kỹ sư. - người thứ nhất nói. – Hễ tôi
mua cho món đồ chơi nào là cu cậu tháo tung nó ra để xem cái gì làm nó chạy.
Bà mẹ thứ hai nói :
- Tôi hết sức hãnh diện vì thằng Fređie nhà tôi. Tôi biết chắc nó sẽ trở
thành một luật sư tài ba. Nó lúc nào cũng cãi cọ với những đứa trẻ khác.
- Bé Harold nhà tôi
thì khỏi phải nói, - bà mẹ thứ ba lên tiếng, - số nó sẽ thành bác sĩ. Chà,
tôi mà kêu nó thì chả bao giờ nó tới.
Hàng xóm : - Tháng
trước tôi có mang cái máy cắt cỏ trả lại cho ông không?
Chủ nhà tức tối : -
Không, ông đâu có trả.
Hàng xóm : - Khổ
chưa? Thế mà bây giờ tôi lại muốn mượn cái máy ấy nữa đấy!
42. Óc tưởng tượng sáng tạo
Một viên sĩ Hàn Lâm
trông thấy một bức phác họa hình con cá của một họa sĩ vỉa hè bèn hỏi : -
Theo anh thì đây là loại cá gì ?
- Cá mập đấy, thưa
ngài.
- Nhưng anh đã thấy
cá mập bao giờ đâu? - viện sĩ hỏi.
- Ðúng vậy, - chàng
họa sĩ đồng ý, - nhưng thưa ngài, thế sao có mấy thằng cha ở Viện Hàn Lâm lại
vẽ cả thiên thần được đấy ạ ?
Một cặp vợ chồng trẻ
nhận được nhiều quà cưới quý giá khi xây tổ ấm ở vùng ngoại ô.
Một sáng nọ, họ nhận
được qua đường bưu điện hai vé mời xem một buổi trình diễn nổi tiếng trong
thành phố, kèm theo một dòng duy nhất : "Ðoán xem ai gửi".
Cặp vợ chồng rất thú
vị trong việc cố xác định cho ra người gửi tặng nhưng không tài nào đoán ra.
Họ đến nhà hát đúng theo vé mời và tận hưởng một tối vui. Về đến nhà lúc trời
khuya, hai người vẫn còn cố suy đoán tung tích người mời vô danh, thì họ khám
phá ra nhà mình đã bị tước sạch mọi món đồ có giá trị. Và trên chiếc bàn
trong phòng ăn là một mảnh giấy viết cùng nét chữ với lá thư gửi kèm theo cặp
vé :
"Bây giờ thì
quý vị biết rồi!"
Hiệu Trưởng Trường
Thương Mại : - Trong việc giảng dạy tốc ký và đánh máy, chúng tôi đặt nặng
vào sự chính xác.
Thanh tra : - Thế
còn về tốc độ thì sao?
Hiệu Trưởng Trường
Thương Mại : - Khỏi nói, trong số học viên tốt nghiệp khoá trước, sáu cô đã
lấy luôn sáu ông chủ trong vòng sáu tháng thôi.
- Năm rồi tôi có vẽ
một bức cho Viện Hàn Lâm.
- Thế nó có được
treo không?
- Có chớ. Treo gần
cổng chính, ai cũng có thể nhìn thấy nó.
- Xin chúc mừng! Anh
vẽ cái gì vậy?
- Một tấm bảng đề :
"Hãy Ði Phía Bên Trái"
Các bạn đang đọc truyện cười tại vaodoi.net. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.